THƯƠNG NHỚ HỒN XƯA
Trang 1 trong tổng số 1 trang
THƯƠNG NHỚ HỒN XƯA
Thật đúng! Lâu đài xây bãi cát
Khi trăng tàn lụn lại mơ đêm
Trời chiều ảm đạm, mờ mây nhạt
Vọng tưởng xa xôi, ngập ánh đèn
Muốn hứng sao trời rơi rụng xuống
Và về cõi tịch kéo rung chuông
Để mong êm ả vào thanh vắng
Ấm áp tình trăng cuối đoạn đường!
Thế mà chẳng thấy giờ phai nhạt
Gối mỏi, chân chùn, lụy bước đi
Hằng tá dây leo chằng buộc bó
Bước đường lạnh lẽo rặc sầu bi…
Tôi hiểu cuộc đời là thế đó
Thời gian biến đổi lắm ngàn do
Dòng kinh đã cạn từ lâu lắm
Mong ở nơi đây một bóng đò!
Tôi chẳng còn yêu một xác khô
Hết còn vương vấn mảnh trăng trơ
Không thèm lưu luyến ngàn câu nói
Nhạt nhẽo, khô khan, nhỏ dật dờ
Tôi nhớ, tôi thương một ánh mờ
Từ thời xa cũ trói hồn thơ
Theo tôi đeo đẳng về muôn kỷ
Chếch bóng, đêm tàn, với ngẩn ngơ
Ôm ấp trong lòng tôi sống mãi
Ngàn yêu, trăm nhớ chẳng hề phai
Chẳng mơ xây dựng tình trên cát
Huyễn hoặc lâu đài! Một đắng cay!
Nguyễn Thành Sáng- Tổng số bài gửi : 7495
Join date : 09/03/2016
Similar topics
» LỜI THƯƠNG NHỚ
» Tâm Sự Với Thương
» Tập thơ Thao Thức - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) (1)
» Gửi Gấm Yêu Thương
» Thương Quá
» Tâm Sự Với Thương
» Tập thơ Thao Thức - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) (1)
» Gửi Gấm Yêu Thương
» Thương Quá
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết