Mãi Nơi Đây
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Mãi Nơi Đây
Mãi Nơi Đây
Bao năm tháng thu hình trong cuộc sống
Những đêm về một bóng với khung đen
Ánh trăng mờ len lén ẩn bên dòng
Con nước chảy ròng rong không điểm hẹn
Lặng lẽ sống như then cài, cửa đóng
Nỗi lạnh lùng một bóng dưới chiều thu
Tuyết, sương buồn bao phủ trải mênh mông
Đêm cô tịch cõi lòng mang ấp ủ
Hồn tỉnh giấc, phiêu du theo con nước
Thả xuôi dòng, tìm bước ngắm trăng sang
Rồi cảm xúc gặp nàng thơ mộng ước
Nóng trưa hè đứng trước giọt băng tan
Ta ngăm ngắm hồn nàng như tê tái
Sương phụ buồn, trống trải nỗi tâm tư
Nhỏ ngấn lệ, hồn thơ ai phơi trải
Tấm lòng son thắm mãi tự bao giờ!
Ta chợt thấy thẩn thờ rồi rung động
Bởi hồn ai giông giống với hồn ta
Nhận về mình xót xa hay đồng trống
Dành tặng người biển rộng để vươn xa…
Và cứ thế, lòng ta nghe dào dạt
Nhịp thời gian bàng bạc nỗi vấn vương
Ta thổn thức thơ thương nơi cung các
Để rồi say ngào ngạt với men hương!
Đoá hoa kia! Chiều sương như vắng lặng
Mà sao ta thấy nặng với hoa buồn
Có phải chăng cùng nguồn chung bóng nắng?
Hoa, gió đời trầm lặng một sương buông!
Ta yêu thơ, yêu đương trong mộng ảo
Chẳng cần gì chiếc áo với hình hài
Bởi cuộc đời có ai chẳng lao đao
Và hương sắc làm sao ta giữ mãi!
Chỉ có hồn! đường dài cùng quyện bóng
Cùng tâm tư, dòng sống với yêu thương
Trăng đỉnh núi soi đường trên khung rộng
Bền thời gian, lồng lộng ánh trăng thương!
Nàng thơ hỡi! tình nương của lòng ta
Bao ý sống trải ra nơi trang giấy
Em có nghe! Có hay nơi tấc dạ
Ta đắm say một đoá hoa hồn nầy!
Bởi thời gian, ý sống quyện nơi đây!...
Nguyễn Thành Sáng
Bao năm tháng thu hình trong cuộc sống
Những đêm về một bóng với khung đen
Ánh trăng mờ len lén ẩn bên dòng
Con nước chảy ròng rong không điểm hẹn
Lặng lẽ sống như then cài, cửa đóng
Nỗi lạnh lùng một bóng dưới chiều thu
Tuyết, sương buồn bao phủ trải mênh mông
Đêm cô tịch cõi lòng mang ấp ủ
Hồn tỉnh giấc, phiêu du theo con nước
Thả xuôi dòng, tìm bước ngắm trăng sang
Rồi cảm xúc gặp nàng thơ mộng ước
Nóng trưa hè đứng trước giọt băng tan
Ta ngăm ngắm hồn nàng như tê tái
Sương phụ buồn, trống trải nỗi tâm tư
Nhỏ ngấn lệ, hồn thơ ai phơi trải
Tấm lòng son thắm mãi tự bao giờ!
Ta chợt thấy thẩn thờ rồi rung động
Bởi hồn ai giông giống với hồn ta
Nhận về mình xót xa hay đồng trống
Dành tặng người biển rộng để vươn xa…
Và cứ thế, lòng ta nghe dào dạt
Nhịp thời gian bàng bạc nỗi vấn vương
Ta thổn thức thơ thương nơi cung các
Để rồi say ngào ngạt với men hương!
Đoá hoa kia! Chiều sương như vắng lặng
Mà sao ta thấy nặng với hoa buồn
Có phải chăng cùng nguồn chung bóng nắng?
Hoa, gió đời trầm lặng một sương buông!
Ta yêu thơ, yêu đương trong mộng ảo
Chẳng cần gì chiếc áo với hình hài
Bởi cuộc đời có ai chẳng lao đao
Và hương sắc làm sao ta giữ mãi!
Chỉ có hồn! đường dài cùng quyện bóng
Cùng tâm tư, dòng sống với yêu thương
Trăng đỉnh núi soi đường trên khung rộng
Bền thời gian, lồng lộng ánh trăng thương!
Nàng thơ hỡi! tình nương của lòng ta
Bao ý sống trải ra nơi trang giấy
Em có nghe! Có hay nơi tấc dạ
Ta đắm say một đoá hoa hồn nầy!
Bởi thời gian, ý sống quyện nơi đây!...
Nguyễn Thành Sáng
Nguyễn Thành Sáng- Tổng số bài gửi : 7495
Join date : 09/03/2016
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết