NÓI VỚI “NGÀY XƯA”
Trang 1 trong tổng số 1 trang
NÓI VỚI “NGÀY XƯA”
NÓI VỚI “NGÀY XƯA”
Trời hanh nắng, trong lòng như cũng nắng
Bước chân dài lẳng lặng đến vườn ai
Nghe đâu đây đàn lay, âm thanh nặng
Giống sương buồn nhỏ hận cánh trời mây!
Sao vội đến, rồi đi không ngoảnh lại?
Sao lững lờ đây đó thổi đong đưa?
Sao trải rộng, gieo muôn ngàn tê tái?
Rồi vô tình cuốn lại một chiều mưa!
Để cuồng giọt dập vùi thân cánh mỏng
Để tả tơi ảnh bóng đóa hồng mơ
Còn đâu nữa phất phơ hương tỏa rộng
Cung nguyệt vàng lồng lộng ánh hồn thơ
Là một thuở đau sầu nơi vườn thắm?
Là bến đò say đắm điệp hừng đông?
Chợt vội vàng trải lòng đưa vạn dặm
Rồi thẫn thờ đăm đắm ngóng mênh mông!
Khách ra đi không bao giờ trở lại
Tội con đò trông vọng bóng ngàn phương
Nhìn trăng treo bên đường như ngây dại
Ôm nỗi niềm cuốn lại, giọt sương buông
Có phải thế? Để giờ “Ngày Xưa” trải
Tấc lòng thu dạo ấy ở trang thơ
“Ngày xưa ấy”ầu ơ thời ngây dại
Nghẹn xót xa, quằn quại nỗi niềm mơ!
Để ngắn tóc, trả dài cho ngọn gió
Để ảo mờ đây đó cánh thi nhân
Để canh đêm gũi gần cây lá cỏ
Chẳng màng chi ánh tỏ một vầng thanh…
Hỡi em ơi! Đường xa nhiều đoạn khúc
Thuyền điệp trùng chen chúc chợ ven sông
Mặt nước nổi, phơi dòng khi trong đục
Nhưng mát mềm chẳng chút biến thành không
Bờ kia đừng phủ giá đông
Bởi thơ là ánh trăng lòng mà thôi
Thi nhân! một chiếc thuyền trôi
Thi nhân! bao chiếc thuyền đời tìm phương!
Nguyễn Thành Sáng
Trời hanh nắng, trong lòng như cũng nắng
Bước chân dài lẳng lặng đến vườn ai
Nghe đâu đây đàn lay, âm thanh nặng
Giống sương buồn nhỏ hận cánh trời mây!
Sao vội đến, rồi đi không ngoảnh lại?
Sao lững lờ đây đó thổi đong đưa?
Sao trải rộng, gieo muôn ngàn tê tái?
Rồi vô tình cuốn lại một chiều mưa!
Để cuồng giọt dập vùi thân cánh mỏng
Để tả tơi ảnh bóng đóa hồng mơ
Còn đâu nữa phất phơ hương tỏa rộng
Cung nguyệt vàng lồng lộng ánh hồn thơ
Là một thuở đau sầu nơi vườn thắm?
Là bến đò say đắm điệp hừng đông?
Chợt vội vàng trải lòng đưa vạn dặm
Rồi thẫn thờ đăm đắm ngóng mênh mông!
Khách ra đi không bao giờ trở lại
Tội con đò trông vọng bóng ngàn phương
Nhìn trăng treo bên đường như ngây dại
Ôm nỗi niềm cuốn lại, giọt sương buông
Có phải thế? Để giờ “Ngày Xưa” trải
Tấc lòng thu dạo ấy ở trang thơ
“Ngày xưa ấy”ầu ơ thời ngây dại
Nghẹn xót xa, quằn quại nỗi niềm mơ!
Để ngắn tóc, trả dài cho ngọn gió
Để ảo mờ đây đó cánh thi nhân
Để canh đêm gũi gần cây lá cỏ
Chẳng màng chi ánh tỏ một vầng thanh…
Hỡi em ơi! Đường xa nhiều đoạn khúc
Thuyền điệp trùng chen chúc chợ ven sông
Mặt nước nổi, phơi dòng khi trong đục
Nhưng mát mềm chẳng chút biến thành không
Bờ kia đừng phủ giá đông
Bởi thơ là ánh trăng lòng mà thôi
Thi nhân! một chiếc thuyền trôi
Thi nhân! bao chiếc thuyền đời tìm phương!
Nguyễn Thành Sáng
Nguyễn Thành Sáng- Tổng số bài gửi : 7492
Join date : 09/03/2016
Similar topics
» Nếu Như Có Một Ngày
» Dòng Thơ Bảy Chữ Tám Câu - Nguyễn Thành Sáng
» Tập thơ Thao Thức - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) (1)
» Nếu Như Có Một Ngày
» Hình vui gởi từ Trần Đình Chiêu và Kim Thoa Lương (SWLF)
» Dòng Thơ Bảy Chữ Tám Câu - Nguyễn Thành Sáng
» Tập thơ Thao Thức - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) (1)
» Nếu Như Có Một Ngày
» Hình vui gởi từ Trần Đình Chiêu và Kim Thoa Lương (SWLF)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết