Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (636)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (636)
Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (636)
Cớ Sao Ta
Em có biết cõi lòng anh trĩu nặng
Tháng năm dài trầm lắng quấn niềm đau
Nhìn vợ hiền yêu dấu đậm tình sâu
Đang hoá ảnh bên cầu treo lởn vởn!
Ơi! Muốn thét, muốn gào lên thật lớn
Bung tốc tung cả bốn bức tường đen
Cho thôi đi da diết của con tim
Thấy chờn chập êm đềm xa xưa cũ
Bởi đã gặp hồn em trong mắt đó
Và đã nghe từ gió tiếng em kêu
Mà nào đâu gần được, chỉ liêu xiêu
Mang tê tái dưới chiều rơi lạc lõng
Hình ảnh kia bao lần trên gợn sóng
Đôi uyên ương quyện bóng ngất ngây say
Trên nắng tàn gợi cảm gửi hàng mây
Dưới nước chảy điệp dài gieo ý nhạc…
Tất cả ấy giờ đây đều lạc mất
Tợ âm vang réo rắt thoảng đưa ngang
Khiến thức linh của kẻ ngắm ráng tàn
Ôm thổn thức ngập tràn thương với nhớ
Ngày sớm tối bâng khuâng ghì trăn trở
Chỉ âm thầm than thở với riêng ta
Tìm phôi pha thả bước mỗi độ tà
Quả nhè nhẹ ngân nga bài dĩ vãng
Những lúc buồn thu hình nơi vắng lặng
Nghe âm vang văng vẳng vọng sang đây
Nửa mơ màng dào dạt lắc lư quay
Nửa khắc khoải u hoài, không hiểu được…
Ai thể tin một nghìn năm kiếp trước
Có hai người tha thiết phải lìa nhau
Để thời gian mãi man mác dạ sầu
Rồi thỉnh thoảng gợn trào trong trí não…
Ai tin được đó là muôn yêu dấu
Nghẹn ly tan nên đau đáu suốt đời
Lắm bao lần bỗng cảm thấy chơi vơi
Hướng diệu vợi ngậm ngùi đâu chợt đến…
Giờ anh đây còn em thì ở bển
Cánh ngàn trùng nẻo chốn vạch biên cương
Đây đang tránh nắng, bển đang ngắm sương
Em màu sắc giải buồn, anh giọt đắng…
Nhưng cớ sao hai ta cùng canh cánh
Cùng vấn vương sâu nặng ảnh hồn kia
Cùng thao thức lặng lẽ dưới đêm khuya
Cùng khao khát trở về tìm nơi ấy…
14/12/2018
Nguyễn Thành Sáng
Buốt Giá Mảnh Hồn Linh
Gót lang thang dọc phố vắng chiều nay
Hạt mặn đắng lâu ngày đươm da diết
Chuông trĩu nặng chặt ghì tăng quặn siết
Hụt hẫng đời mãi miết rớt giọt châu
Khúc dở dang chẳng nợ lạc cau trầu
Thì ước hẹn mưa ngâu chi chàng hỡi
Giây tái ngộ nao lòng tràn phơi phới
Rồi ngậm ngùi chới với phút vấn vương
Áng mây lam cứ lãng đãng miên trường
Phiến lồng lộng luyến thương hồn vất vưởng
Sầu le lói lỏi len trùm Loan Phượng
Mắt mỏi mòn vọng hướng cõi xa xăm
Đông đã về tuyết trắng phủ lạnh căm
Vầng chênh chếch tháng năm âm thầm trải
Đàn lệch phím cất cung buồn tê tái
Biệt đôi bờ chướng ngại bởi hàn giông
Chuỗi bâng quơ đeo đẳng úa dáng hồng
Mầu loang lổ gợi nồng cay khoé mắt
Sương lác đác tơ vò phơi héo hắt
Ngưỡng dương trần sắp đặt khổ riêng em
Những suy tư thao thức quạnh cánh rèm
Khi nắng nhạt nhá nhem bầu nhức nhối
Nước cuồn cuộn thuyền duyên trôi vạn lối
Leo lét làn chăn gối quấn mông lung
Đêm chênh vênh lọn sóng vỗ muôn trùng
Nụ hương mật mịt mùng treo ngọn gió
Cô lẻ bóng ngả nghiêng niềm vàng võ
Mối tào khang lấp ló quyện phù vân
Bướm rời hoa dờ dật thiết tha ngân
Buông suối rũ lệ lần nhòa câu hát
Luồng nhoi nhói môi vành vương vị chát
Mạch máu rầu bát ngát tận tâm tư
Chàng yêu ơi! Có hiểu hiện bây chừ
Đầy hỗn độn ngập dư hương trống rỗng
Trơ xác nguyệt não nùng ôm ngõ mộng
Phả hoang vu trầm bổng réo rắt đờn
Mây thẫn thờ uất nghẹn tủi từng cơn
Khơi huyền ảnh chờn vờn chìm nhung nhớ
Chàng có biết! Con tim dường tan vỡ
Nỗi đọa đày nức nở lắm chơi vơi
Lại canh ba vần vũ lướt lưng trời
Thêm trăn trở tả tơi nơi tấc dạ
Dòng nghịch cảnh nát nhàu đau hoá đá
Sợi u tình buốt giá mảnh hồn linh.
December 14, 2018
Tam Muội
Cớ Sao Ta
Em có biết cõi lòng anh trĩu nặng
Tháng năm dài trầm lắng quấn niềm đau
Nhìn vợ hiền yêu dấu đậm tình sâu
Đang hoá ảnh bên cầu treo lởn vởn!
Ơi! Muốn thét, muốn gào lên thật lớn
Bung tốc tung cả bốn bức tường đen
Cho thôi đi da diết của con tim
Thấy chờn chập êm đềm xa xưa cũ
Bởi đã gặp hồn em trong mắt đó
Và đã nghe từ gió tiếng em kêu
Mà nào đâu gần được, chỉ liêu xiêu
Mang tê tái dưới chiều rơi lạc lõng
Hình ảnh kia bao lần trên gợn sóng
Đôi uyên ương quyện bóng ngất ngây say
Trên nắng tàn gợi cảm gửi hàng mây
Dưới nước chảy điệp dài gieo ý nhạc…
Tất cả ấy giờ đây đều lạc mất
Tợ âm vang réo rắt thoảng đưa ngang
Khiến thức linh của kẻ ngắm ráng tàn
Ôm thổn thức ngập tràn thương với nhớ
Ngày sớm tối bâng khuâng ghì trăn trở
Chỉ âm thầm than thở với riêng ta
Tìm phôi pha thả bước mỗi độ tà
Quả nhè nhẹ ngân nga bài dĩ vãng
Những lúc buồn thu hình nơi vắng lặng
Nghe âm vang văng vẳng vọng sang đây
Nửa mơ màng dào dạt lắc lư quay
Nửa khắc khoải u hoài, không hiểu được…
Ai thể tin một nghìn năm kiếp trước
Có hai người tha thiết phải lìa nhau
Để thời gian mãi man mác dạ sầu
Rồi thỉnh thoảng gợn trào trong trí não…
Ai tin được đó là muôn yêu dấu
Nghẹn ly tan nên đau đáu suốt đời
Lắm bao lần bỗng cảm thấy chơi vơi
Hướng diệu vợi ngậm ngùi đâu chợt đến…
Giờ anh đây còn em thì ở bển
Cánh ngàn trùng nẻo chốn vạch biên cương
Đây đang tránh nắng, bển đang ngắm sương
Em màu sắc giải buồn, anh giọt đắng…
Nhưng cớ sao hai ta cùng canh cánh
Cùng vấn vương sâu nặng ảnh hồn kia
Cùng thao thức lặng lẽ dưới đêm khuya
Cùng khao khát trở về tìm nơi ấy…
14/12/2018
Nguyễn Thành Sáng
Buốt Giá Mảnh Hồn Linh
Gót lang thang dọc phố vắng chiều nay
Hạt mặn đắng lâu ngày đươm da diết
Chuông trĩu nặng chặt ghì tăng quặn siết
Hụt hẫng đời mãi miết rớt giọt châu
Khúc dở dang chẳng nợ lạc cau trầu
Thì ước hẹn mưa ngâu chi chàng hỡi
Giây tái ngộ nao lòng tràn phơi phới
Rồi ngậm ngùi chới với phút vấn vương
Áng mây lam cứ lãng đãng miên trường
Phiến lồng lộng luyến thương hồn vất vưởng
Sầu le lói lỏi len trùm Loan Phượng
Mắt mỏi mòn vọng hướng cõi xa xăm
Đông đã về tuyết trắng phủ lạnh căm
Vầng chênh chếch tháng năm âm thầm trải
Đàn lệch phím cất cung buồn tê tái
Biệt đôi bờ chướng ngại bởi hàn giông
Chuỗi bâng quơ đeo đẳng úa dáng hồng
Mầu loang lổ gợi nồng cay khoé mắt
Sương lác đác tơ vò phơi héo hắt
Ngưỡng dương trần sắp đặt khổ riêng em
Những suy tư thao thức quạnh cánh rèm
Khi nắng nhạt nhá nhem bầu nhức nhối
Nước cuồn cuộn thuyền duyên trôi vạn lối
Leo lét làn chăn gối quấn mông lung
Đêm chênh vênh lọn sóng vỗ muôn trùng
Nụ hương mật mịt mùng treo ngọn gió
Cô lẻ bóng ngả nghiêng niềm vàng võ
Mối tào khang lấp ló quyện phù vân
Bướm rời hoa dờ dật thiết tha ngân
Buông suối rũ lệ lần nhòa câu hát
Luồng nhoi nhói môi vành vương vị chát
Mạch máu rầu bát ngát tận tâm tư
Chàng yêu ơi! Có hiểu hiện bây chừ
Đầy hỗn độn ngập dư hương trống rỗng
Trơ xác nguyệt não nùng ôm ngõ mộng
Phả hoang vu trầm bổng réo rắt đờn
Mây thẫn thờ uất nghẹn tủi từng cơn
Khơi huyền ảnh chờn vờn chìm nhung nhớ
Chàng có biết! Con tim dường tan vỡ
Nỗi đọa đày nức nở lắm chơi vơi
Lại canh ba vần vũ lướt lưng trời
Thêm trăn trở tả tơi nơi tấc dạ
Dòng nghịch cảnh nát nhàu đau hoá đá
Sợi u tình buốt giá mảnh hồn linh.
December 14, 2018
Tam Muội
Nguyễn Thành Sáng- Tổng số bài gửi : 7494
Join date : 09/03/2016
Similar topics
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (18)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (27)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (38)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (50)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (66)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (27)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (38)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (50)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (66)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết