Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1401)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1401)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1401)
MAU HẾT BỆNH MÌNH NHÉ
Em bệnh ho nhiều buổi sáng nay
Từng cơn ù ục dội vào tai
Bao nhiêu co rúm người yêu dấu
Là bấy lòng tôi nỗi đoạn đoài!
Mình biết anh yêu nhiều lắm không?
Từ hồi hai đứa dưới trời đông
Đó đây thao thức niềm tâm sự
Như cánh bèo trôi lểnh đểnh dòng
Chuỗi sống thu sầu cuộn giá băng
Từ trong sâu thẳm ngóng vầng trăng
Nhưng trăng đâu hỡi! sao chờ mãi!
Để lạnh sương khuya nhỏ giọt tàn
Cứ thế âm thầm nghẹn đắng cay
Bốn mùa quạnh quẽ, sắc heo may
Năm canh trăn trở bầu hiu hắt
Lá đổ, vàng rơi rớt rụng hoài!
Có lúc thả hồn trôi thật xa
Mở toang hai cửa kiếm “người ta”
Mà “người ta” đó nào đâu biết
Nhưng vẫn mênh mang dõi ánh ngà
Chợt một chiều thu gió nhẹ nhàng
Êm êm ru nhẹ, thả mơ màng
Đưa tôi vào mộng, về ai đó
Gặp gỡ ngàn năm thiếp đợi chàng!
Trăng thơ, ý cảm quyện chung hồn
Lai láng xuân tràn trải nắng hôn
Thấp sáng đêm đông, mùa giá lạnh
Từ nay trả lại nỗi cô đơn…
Anh khảy tiếng đàn, em có hay?
Dòng sông, bến nước buổi chiều nay
Thuyền ta neo đậu, chờ em đó
Khoẻ mạnh đi mình, để tiếp say!
Nguyễn Thành Sáng
Da Diết Về Anh
Trên giường bịnh, bịnh chìm mê man sốt
Cả không gian đột ngột bỗng tối sầm
Trời cũng buồn rớt hạt, hạt mưa râm
Nắng nhợt nhạt lặng thầm sau vách núi
Lúc ngất ngưởng ảnh hình, hình lầm lũi
Của Dấu Yêu nghẹn tủi cạnh chái hè
Thân cõi còm phơ phất lọn tuyết che
Đìu hiu quạnh lắng nghe niềm xúc cảm
Em gắng gượng sõng soài tay cố bám
Nhưng lững lờ hắc ám đám ma trơi
Nghẹt trái tim mệt mỏi, mỏi rã rời
Người bủn rủn tàn hơi, hơi kiệt quệ
Phút vật vã rưng rưng nguồn suối lệ
Tưởng từ nay dâu bể, bể dâu rình
Rải sương hàn, vạt xám quyện hồn linh
Đường âm phủ đang nghinh chờ tiếp đón
Số phần hẩm, hẩm phần đâu được chọn
Đoạn trường sầu, sầu nhọn mũi xuyên ngang
Khiến lệ khan, khan lệ chuyện lỡ làng
Đời héo hắt võ vàng quỳnh hoa vỡ
Đơn thui thủi ngẫm hoài câu duyên nợ
Khép vành nhung, nhung nhớ siết quả này
Ở phương ngàn nào thấu hiểu có hay
Em đau xót tháng ngày rơi lã chã
Ngoài song cửa gió rê từng chiếc lá
Rót vào lòng buốt giá nặng nề đêm
Hồn Lang ơi! Bờ vai nhỏ nhũn mềm
Đợi mãi đợi hiên thềm cùng soi bóng
Nỉ non nỉ côn trùng vang đồng vọng
Âm não nùng dõi ngóng chốn xa xăm
Bầu cô liêu vấn vít lạnh chỗ nằm
Nghe da diết oái oăm tình lận đận.
August 5, 2019
Tam Muội
MAU HẾT BỆNH MÌNH NHÉ
Em bệnh ho nhiều buổi sáng nay
Từng cơn ù ục dội vào tai
Bao nhiêu co rúm người yêu dấu
Là bấy lòng tôi nỗi đoạn đoài!
Mình biết anh yêu nhiều lắm không?
Từ hồi hai đứa dưới trời đông
Đó đây thao thức niềm tâm sự
Như cánh bèo trôi lểnh đểnh dòng
Chuỗi sống thu sầu cuộn giá băng
Từ trong sâu thẳm ngóng vầng trăng
Nhưng trăng đâu hỡi! sao chờ mãi!
Để lạnh sương khuya nhỏ giọt tàn
Cứ thế âm thầm nghẹn đắng cay
Bốn mùa quạnh quẽ, sắc heo may
Năm canh trăn trở bầu hiu hắt
Lá đổ, vàng rơi rớt rụng hoài!
Có lúc thả hồn trôi thật xa
Mở toang hai cửa kiếm “người ta”
Mà “người ta” đó nào đâu biết
Nhưng vẫn mênh mang dõi ánh ngà
Chợt một chiều thu gió nhẹ nhàng
Êm êm ru nhẹ, thả mơ màng
Đưa tôi vào mộng, về ai đó
Gặp gỡ ngàn năm thiếp đợi chàng!
Trăng thơ, ý cảm quyện chung hồn
Lai láng xuân tràn trải nắng hôn
Thấp sáng đêm đông, mùa giá lạnh
Từ nay trả lại nỗi cô đơn…
Anh khảy tiếng đàn, em có hay?
Dòng sông, bến nước buổi chiều nay
Thuyền ta neo đậu, chờ em đó
Khoẻ mạnh đi mình, để tiếp say!
Nguyễn Thành Sáng
Da Diết Về Anh
Trên giường bịnh, bịnh chìm mê man sốt
Cả không gian đột ngột bỗng tối sầm
Trời cũng buồn rớt hạt, hạt mưa râm
Nắng nhợt nhạt lặng thầm sau vách núi
Lúc ngất ngưởng ảnh hình, hình lầm lũi
Của Dấu Yêu nghẹn tủi cạnh chái hè
Thân cõi còm phơ phất lọn tuyết che
Đìu hiu quạnh lắng nghe niềm xúc cảm
Em gắng gượng sõng soài tay cố bám
Nhưng lững lờ hắc ám đám ma trơi
Nghẹt trái tim mệt mỏi, mỏi rã rời
Người bủn rủn tàn hơi, hơi kiệt quệ
Phút vật vã rưng rưng nguồn suối lệ
Tưởng từ nay dâu bể, bể dâu rình
Rải sương hàn, vạt xám quyện hồn linh
Đường âm phủ đang nghinh chờ tiếp đón
Số phần hẩm, hẩm phần đâu được chọn
Đoạn trường sầu, sầu nhọn mũi xuyên ngang
Khiến lệ khan, khan lệ chuyện lỡ làng
Đời héo hắt võ vàng quỳnh hoa vỡ
Đơn thui thủi ngẫm hoài câu duyên nợ
Khép vành nhung, nhung nhớ siết quả này
Ở phương ngàn nào thấu hiểu có hay
Em đau xót tháng ngày rơi lã chã
Ngoài song cửa gió rê từng chiếc lá
Rót vào lòng buốt giá nặng nề đêm
Hồn Lang ơi! Bờ vai nhỏ nhũn mềm
Đợi mãi đợi hiên thềm cùng soi bóng
Nỉ non nỉ côn trùng vang đồng vọng
Âm não nùng dõi ngóng chốn xa xăm
Bầu cô liêu vấn vít lạnh chỗ nằm
Nghe da diết oái oăm tình lận đận.
August 5, 2019
Tam Muội
Nguyễn Thành Sáng- Tổng số bài gửi : 7494
Join date : 09/03/2016
Similar topics
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (352)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (368)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (384)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (399)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (415)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (368)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (384)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (399)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (415)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết