Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1679)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1679)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1679)
Đau Và Nhớ
Tôi ở nhà cao, sát mặt đường
Nhưng nào ai biết lắm màn sương
Đêm đêm giăng phủ bầu cô tịch
Một cõi không gian chỉ lạnh buồn!
Có những chiều tà lặng ngắm anh
Ngồi xe gắn máy rịch cà tang
Ung dung, thanh thản rồ ga nhẹ
Sát cạnh sau lưng một ảnh vàng
Tôi thấy lòng tôi nỗi nhói đau
Nhớ ngày xưa ấy phụ tình nhau
Chê anh học ít thêm nghèo nữa
Đành phải lần tay khép cổng vào
Từ đó anh đi đường của anh
Tôi vòng ngõ khác kiếm đường tôi
Công viên, bãi cát, nơi hò hẹn…
Tất cả gom chung trả lại trời!
Cứ ngỡ cao sang với bạc tiền
Là thuyền chở đến bến mơ duyên
Nào hay chỉ đẹp màu tranh vẽ
Treo giữa tường đen, cửa khoá xiềng
Xa rồi thuở mộng thắm tình ai
Dưới dãy thênh thang duỗi bóng dài
Bát ngát đồng xanh hương lúa mạ
Hồn yêu dào dạt ngất ngây say
Chẳng còn thấy nữa nét suy tư
Sợ ráng hoàng hôn ánh vật vờ
Lặng lẽ âm thầm anh cố gắng
Mong tìm cho được những vần thơ
Để tặng cho em ấm cõi lòng
Vui cùng đò vắng đợi qua sông…
Giờ đây nặng trĩu bầu tâm sự
Kẻ phụ hàn vi, có tấm chồng.
4/12/2016
Nguyễn Thành Sáng
Gót Hồng Năm Xưa
Nhả khói thuốc bên ly cà phê đắng
Buổi chiều tàn ánh nắng cũng nhoà phai
Chợt thẫn thờ vương vấn bóng hình ai
Dáng tha thướt áo dài ôm thon nhỏ
Mắt lúng liếng nụ cười duyên còn đó
Tai thầm thì “cuối ngõ đợi chờ anh”
Lòng xuyến xao mơ được giấc mộng lành
Cùng vóc ngọc vòm xanh chim xoải cánh
Chuỗi hạnh phúc nồng nàn như trăng mảnh
Soi gian trần, lóng lánh hạt sương đêm
Thuyền yêu đương lả lướt dưới êm đềm
Ngọn lất phất ru mềm bờ tóc rối
Bao ngây ngất khi môi kề hôn vội
Nàng thẹn thùng đổ tội sợ Mẹ la
Nét hồn nhiên khiến rụng trái là đà
Ôi đắm đuối! Ngân nga bài vọng cổ
Nhưng cuộc sống đã làm Ta tỉnh ngộ
Bậu sang cầm pháo nổ rộn ràng thôn
Tim sững sờ lời chẳng thốt thành ngôn
Yêu dấu hỡi! Dập dồn cơn sóng dữ
Đành phiêu bạt mong nguôi dần quá khứ
Biển mênh mông chân lữ thứ thăng trầm
Nuốt nghẹn ngào đang thổn thức dư âm
Do tay trắng lặng thầm mang tủi nhục...
Bấy đằng đẵng ngậm ngùi chan uẩn khúc
Hôm tình cờ ngoạn mục phố người đông
Gặp hoa xưa loáng thoáng nhạt sắc hồng
Con bốn đứa vợ chồng chừ tan rã
Em nức nở từng hòn lăn xuống má
Nát câu thề hậu quả bởi vì đâu
Giọt mưa rơi hay giọt lệ ngân sầu
Mà day dứt phả mầu xam xám quyện.
December 11, 2019
Tam Muội
Đau Và Nhớ
Tôi ở nhà cao, sát mặt đường
Nhưng nào ai biết lắm màn sương
Đêm đêm giăng phủ bầu cô tịch
Một cõi không gian chỉ lạnh buồn!
Có những chiều tà lặng ngắm anh
Ngồi xe gắn máy rịch cà tang
Ung dung, thanh thản rồ ga nhẹ
Sát cạnh sau lưng một ảnh vàng
Tôi thấy lòng tôi nỗi nhói đau
Nhớ ngày xưa ấy phụ tình nhau
Chê anh học ít thêm nghèo nữa
Đành phải lần tay khép cổng vào
Từ đó anh đi đường của anh
Tôi vòng ngõ khác kiếm đường tôi
Công viên, bãi cát, nơi hò hẹn…
Tất cả gom chung trả lại trời!
Cứ ngỡ cao sang với bạc tiền
Là thuyền chở đến bến mơ duyên
Nào hay chỉ đẹp màu tranh vẽ
Treo giữa tường đen, cửa khoá xiềng
Xa rồi thuở mộng thắm tình ai
Dưới dãy thênh thang duỗi bóng dài
Bát ngát đồng xanh hương lúa mạ
Hồn yêu dào dạt ngất ngây say
Chẳng còn thấy nữa nét suy tư
Sợ ráng hoàng hôn ánh vật vờ
Lặng lẽ âm thầm anh cố gắng
Mong tìm cho được những vần thơ
Để tặng cho em ấm cõi lòng
Vui cùng đò vắng đợi qua sông…
Giờ đây nặng trĩu bầu tâm sự
Kẻ phụ hàn vi, có tấm chồng.
4/12/2016
Nguyễn Thành Sáng
Gót Hồng Năm Xưa
Nhả khói thuốc bên ly cà phê đắng
Buổi chiều tàn ánh nắng cũng nhoà phai
Chợt thẫn thờ vương vấn bóng hình ai
Dáng tha thướt áo dài ôm thon nhỏ
Mắt lúng liếng nụ cười duyên còn đó
Tai thầm thì “cuối ngõ đợi chờ anh”
Lòng xuyến xao mơ được giấc mộng lành
Cùng vóc ngọc vòm xanh chim xoải cánh
Chuỗi hạnh phúc nồng nàn như trăng mảnh
Soi gian trần, lóng lánh hạt sương đêm
Thuyền yêu đương lả lướt dưới êm đềm
Ngọn lất phất ru mềm bờ tóc rối
Bao ngây ngất khi môi kề hôn vội
Nàng thẹn thùng đổ tội sợ Mẹ la
Nét hồn nhiên khiến rụng trái là đà
Ôi đắm đuối! Ngân nga bài vọng cổ
Nhưng cuộc sống đã làm Ta tỉnh ngộ
Bậu sang cầm pháo nổ rộn ràng thôn
Tim sững sờ lời chẳng thốt thành ngôn
Yêu dấu hỡi! Dập dồn cơn sóng dữ
Đành phiêu bạt mong nguôi dần quá khứ
Biển mênh mông chân lữ thứ thăng trầm
Nuốt nghẹn ngào đang thổn thức dư âm
Do tay trắng lặng thầm mang tủi nhục...
Bấy đằng đẵng ngậm ngùi chan uẩn khúc
Hôm tình cờ ngoạn mục phố người đông
Gặp hoa xưa loáng thoáng nhạt sắc hồng
Con bốn đứa vợ chồng chừ tan rã
Em nức nở từng hòn lăn xuống má
Nát câu thề hậu quả bởi vì đâu
Giọt mưa rơi hay giọt lệ ngân sầu
Mà day dứt phả mầu xam xám quyện.
December 11, 2019
Tam Muội
Nguyễn Thành Sáng- Tổng số bài gửi : 7495
Join date : 09/03/2016
Similar topics
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (567)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (14)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (21)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (32)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (43)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (14)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (21)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (32)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (43)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết