Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1807)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1807)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1807)
Âm Vang Ru Vời Vợi
Nàng ấy nghĩ gì, ngồi bên khung cửa
Ngước thẳng vào lối ngõ tận xa xăm
Ngón thon thon óp nhẹ đỡ trầm ngâm
Ánh đăm đắm mơ màng đưa diệu vợi
Ngoài không gian hực mấy đèn rọi tối
Kính treo màn rười rượi cạnh chơ vơ
Dãy xám loang nhoà nhạt phủ lờ mờ
Hoà quyện bóng ngẩn ngơ dài thao thức...
Ta lặng lẽ, ngắm nhìn trong giây phút
Chợt chạnh lòng man mác nhớ về Thương
Trời bên ấy hãy còn lắm mù sương
Chắc bàng bạc phố đường giăng lạnh lẽo
Em cầm lái, từng hồi tim gọi réo
Dạ ai hoài, thắt thẻo, gợn buồn đau
Khi giếng mộng luồng mạch thật là sâu
Đầy sóng sánh nhưng nào tay múc được
Lởn vởn nọ con thuyền xuôi dòng nước
Chở uyên ương tha thiết, cận kề bên
Trên vách đá chầm chậm mảnh trăng lên
Dưới lững thững bồng bềnh mây theo gió
Rồi hình ảnh cứ chập chờn lá cỏ
Để vương sầu, trăn trở vọng trời xa
Chiều mênh mang, vò võ trải dương tà
Đêm tĩnh mịch phôi pha vần nắn nót...
Sương trắng điểm, tím hoàng hôn thả gót
Hồn yêu đương nhẹ bước giữa thênh thang
Tay nâng niu ôm chặt lấy cây đàn
Khảy điệp khúc, âm vang ru vời vợi...
7/2/2020
Nguyễn Thành Sáng
Thôi Niềm Cay Đắng
Lúc nào cũng vậy, sau giờ tan sở
Thì tơ chùng rụng vỡ dưới hoàng hôn
Chân lang thang cất bước dạ bồn chồn
Gom thương nhớ bồi đôn vùng tâm trí
Hồn thất thểu đong đầy vang âm ỉ
Cảm liêu xiêu vô vị quấn chặt đời
Tim võ vàng da diết ngưỡng chơi vơi
Nhìn nắng bạc cuối trời thêm rưng rức
Nhịp thình thịch ẩn ngay buồng trống ngực
Dâng trái sầu nhói nhức chực tràn lan
Đường về mênh mang, rả rích cung đàn
Nghe lạc lõng bàn hoàn rơi nghịch cảnh
Mười hai bến nước, sao thành cô quạnh
Kén lựa lần chỉ gánh nặng tương tư
Đò thả neo, để sóng giạt ngần ngừ
Nằm phẳng lặng trù trừ trôi biển cả
Niềm cay đắng! Rắc gieo hoài băng giá
Trớ trêu chi hứng lã chã miên trường
Đếm giọt buồn thao thức nhặt hàn sương
Ngàn tê tái khi tường soi bóng lẻ
Niềm cay đắng! Hạ màn giùm đi nhé
Gió thổi lên rót khẽ mát vào lòng
Trăng ửng mầu in lối mộng thầm mong
Xua rét buốt lau dòng khan dư lệ
Đừng đến nữa cho ta còn ngạo nghễ
Đứng ngẩng đầu o bế lại hàng mi
Chẳng ngân nga ca khúc nhạc luỵ vì
Mà xoải cánh thiên di miền xanh thẳm.
February 8, 2020
Tam Muội
Âm Vang Ru Vời Vợi
Nàng ấy nghĩ gì, ngồi bên khung cửa
Ngước thẳng vào lối ngõ tận xa xăm
Ngón thon thon óp nhẹ đỡ trầm ngâm
Ánh đăm đắm mơ màng đưa diệu vợi
Ngoài không gian hực mấy đèn rọi tối
Kính treo màn rười rượi cạnh chơ vơ
Dãy xám loang nhoà nhạt phủ lờ mờ
Hoà quyện bóng ngẩn ngơ dài thao thức...
Ta lặng lẽ, ngắm nhìn trong giây phút
Chợt chạnh lòng man mác nhớ về Thương
Trời bên ấy hãy còn lắm mù sương
Chắc bàng bạc phố đường giăng lạnh lẽo
Em cầm lái, từng hồi tim gọi réo
Dạ ai hoài, thắt thẻo, gợn buồn đau
Khi giếng mộng luồng mạch thật là sâu
Đầy sóng sánh nhưng nào tay múc được
Lởn vởn nọ con thuyền xuôi dòng nước
Chở uyên ương tha thiết, cận kề bên
Trên vách đá chầm chậm mảnh trăng lên
Dưới lững thững bồng bềnh mây theo gió
Rồi hình ảnh cứ chập chờn lá cỏ
Để vương sầu, trăn trở vọng trời xa
Chiều mênh mang, vò võ trải dương tà
Đêm tĩnh mịch phôi pha vần nắn nót...
Sương trắng điểm, tím hoàng hôn thả gót
Hồn yêu đương nhẹ bước giữa thênh thang
Tay nâng niu ôm chặt lấy cây đàn
Khảy điệp khúc, âm vang ru vời vợi...
7/2/2020
Nguyễn Thành Sáng
Thôi Niềm Cay Đắng
Lúc nào cũng vậy, sau giờ tan sở
Thì tơ chùng rụng vỡ dưới hoàng hôn
Chân lang thang cất bước dạ bồn chồn
Gom thương nhớ bồi đôn vùng tâm trí
Hồn thất thểu đong đầy vang âm ỉ
Cảm liêu xiêu vô vị quấn chặt đời
Tim võ vàng da diết ngưỡng chơi vơi
Nhìn nắng bạc cuối trời thêm rưng rức
Nhịp thình thịch ẩn ngay buồng trống ngực
Dâng trái sầu nhói nhức chực tràn lan
Đường về mênh mang, rả rích cung đàn
Nghe lạc lõng bàn hoàn rơi nghịch cảnh
Mười hai bến nước, sao thành cô quạnh
Kén lựa lần chỉ gánh nặng tương tư
Đò thả neo, để sóng giạt ngần ngừ
Nằm phẳng lặng trù trừ trôi biển cả
Niềm cay đắng! Rắc gieo hoài băng giá
Trớ trêu chi hứng lã chã miên trường
Đếm giọt buồn thao thức nhặt hàn sương
Ngàn tê tái khi tường soi bóng lẻ
Niềm cay đắng! Hạ màn giùm đi nhé
Gió thổi lên rót khẽ mát vào lòng
Trăng ửng mầu in lối mộng thầm mong
Xua rét buốt lau dòng khan dư lệ
Đừng đến nữa cho ta còn ngạo nghễ
Đứng ngẩng đầu o bế lại hàng mi
Chẳng ngân nga ca khúc nhạc luỵ vì
Mà xoải cánh thiên di miền xanh thẳm.
February 8, 2020
Tam Muội
Nguyễn Thành Sáng- Tổng số bài gửi : 7494
Join date : 09/03/2016
Similar topics
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (167)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (13)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (29)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (40)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (52)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (13)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (29)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (40)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (52)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết