Chuyện ma thật.
Chữ Việt Forum :: BLOGS :: hoàng bạch thước :: Văn
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Chuyện ma thật.
Chuyện ma thật.
Tôi không có cảm tình với những chuyện ma viết bằng hư cấu! đã thế lại dựng thành CD với giọng lên bổng,xuống trầm mang tính cách hù dọa với mục đích... thương mại!làm như vậy thật ra cũng không có gì đáng chê trách,nhưng tôi cho rằng đó chỉ là chuyện.... ma giả! theo kiểu mua vui cũng được một vài trống canh,dùng hư cấu để viết chuyện thì chỉ nên viết chuyện tình là hay nhất,ví tình yêu là vật muôn mầu chưa chắc hư cấu đã đủ để nói cho trọn vẹn hết ý nghĩa của nó!còn chuyện ma thì phải hoàn toàn nói thật tuyệt đối không hư cấu! có nói có,không nói không,thấy sao nói vậy,như thế mới đúng là..... chuyện ma thật!Sau đây là một chuyện ma thật và tôi dùng chữ để thuật lại những gì mà giác quan của tôi cảm nhận được.
Đó là năm 1967!chuyện xẩy ra ở Huế,năm đó không hiểu sao mà mùa hè lại nóng thật nóng,những con chuồn chuồn hai mầu vàng úa và nâu xậm bay thành từng đàn qua hàng cây phượng hoa nở đỏ rực,chỗ tôi ở là nhà lao Thừa Phủ,ai ở Huế chắc biết nhà lao Thừa Phủ nằm không xa bên bờ sông Hương,bên trái là trường nữ Đồng Khánh và nam Quốc Học,bên phải là bệnh viện trung ương và sau lưng là viện bài lao,nhà lao rộng lắm,rất rộng dễ thường cũng đâu đó trên dưới cả chục ngàn mét vuông,bao bọc bởi hai bức tường xi măng,cốt sắt cao vượt đầu người,phía ngoài là bức tường đơn,sâu vào trong khoảng hơn mười mét là bức tường kép,bề ngang khoảng một mét,lính tráng hay giám thị có thể đi tuần,quan sát dễ dàng mọi sinh hoạt bên trong. Khoảng cách hơn mười mét giữa hai bức tường là văn phòng,nhà lính,xưởng mộc,nhà gia đình ông quản đốc,phòng thăm nuôi,hỏi cung vân vân.Bố tôi được nha cải huấn cử ra làm quản đốc nhà lao này từ hai năm về trước,lúc đó gia đình còn ở Sài Gòn và bố tôi làm việc nha cải huấn đường Đinh Tiên Hoàng,tôi mới đậu vào Hồ Ngọc Cẩn Bà Chiểu,Gia Định, nên phải ở lại nhà ông bác để tiếp tục học cho hết năm.cả gia đình gồm mẹ tôi và ba đứa em theo bố tôi ra Huế nhận nhiệm sở mới.Hồi đó,tôi là một cậu bé ham chơi hay ham học tùy theo hoàn cảnh! Nói rõ hơn là nếu có người kềm kẹp thì tôi ham học triệt để! bởi không ham học sẽ ngay tức khắc vướng vào vòng.... để ý của bố tôi liền!Sự để ý của bố tôi rất đơn giản,thiên về giải thích này nọ,hoàn toàn không bao giờ dùng vũ lực!bố tôi không bao giờ đánh con cái dù chỉ là một roi, nhưng chẳng may mà tình trạng học vấn của bất cứ đứa con nào trở nên trầm trọng,đi xuống thì tức khắc ông.... lên tiếng! bắt đầu của bài lên tiếng này bao giờ cũng là một tằng hắng.... nặng ký! tiếp sau đó với một giọng chậm rãi,rõ ràng ông giải thích sự trì trệ học vấn sẽ ảnh hưởng thế nào đến tương lai của bản thân và danh giá gia đình,cuối cùng rất tha thiết đến độ gần như là... năn nỉ! bố tôi nói:
Con ạ! phải chịu khó học hành để các em con bắt chước,sau này bố mẹ già cả con còn có bổn phận quyền huynh thế phụ để thay mặt bố dẫn dắt các em nữa chứ!mọi người trong gia đình,nhất là bố trông chờ cả vào con!con mà không ra gì thì người buồn nhất là bố đấy!
Chỉ với những lời nói ngọt ngào,nhỏ nhẹ như thế đủ làm tôi mủi lòng tự....tăng tốc!để vọt lên nhất,nhì lớp!Bây giờ một mình một cõi ở tạm nhà ông bác,không người kềm kẹp thì ham chơi là chuyện rõ ràng như ban ngày! Điểm và xếp hạng mỗi tam cá nguyệt cứ theo nhau từ từ đi xuống để rồi đến cuối năm đứng hạng nhì ... tính từ dưới lên trên!(hơn thằng bịnh tật quanh năm chót lớp!).Cầm cái học bạ.... cạn tầu ráo máng đó cuối năm mang ra trình diện bố tôi! chắc chắn thế nào cũng bị ổng đập cho lọi giò,tôi nghĩ thế,nhưng không ông chỉ nhỏ nhẹ nói:"Thôi! con tắm rửa đi,ăn uống gì đó rồi nghỉ ngơi,bố con mình nói chuyện sau."
Tắm rửa xong,có lẽ do ảnh hưởng chuyến bay dài giờ Air Vietnam Sài gòn Huế tôi ngủ thẳng một giấc.Hôm sau,vì đang là thời gian nghỉ hè bố tôi cho tài xế lấy xe jeep chở đi thăm Huế,thành nội với Hồ Tịnh Tâm êm đềm hồ sen thơm ngát! chùa Thiên Mụ cổ kính,trầm mặc.Sông Hương với cầu Tràng Tiền sáu vài mười hai nhịp dắt qua đường Trần hưng Đạo, chợ Đông Ba nhộn nhịp,có thể nói những năm tháng ở Huế là thời gian sung sướng và đẹp đẽ nhất cuộc đời thơ ấu của tôi,Huế dịu dàng với những tà áo trắng nữ sinh Đồng Khánh bay chất ngất qua cầu Trường Tiền mỗi chiều tan học,sông Hương lặng lẽ,êm đềm với những chuyến đò ngang từ bến đò Thừa Phủ đưa tôi qua Thương Bạc mỗi cuối tuần đi chơi phố và cũng tử Huế tôi bắt đầu ... làm thơ! những câu thơ mộc mạc,chân phương không mầu mè này nọ chẳng hạn như khi sau này bị bố tôi kềm kẹp học ngày học đêm ,tôi đã đau khổ .... sáng tác:
Khi khổ quá tôi muốn là cây củi
nắng khô đi xin lửa đốt về trời!
Hay những đêm thức khuya miệt mài bài vở,cây dạ lý hương xum xuê,cao ngất nằm sát bờ tường cách phòng học tôi khoảng chục bước nở hoa ngào ngạt:
Tối nay dạ lý ngạt ngào
giúp ta bài vở học vào nhiều hơn!
Thỉnh thoảng nghĩ về những sáng tác trẻ thơ đó,tôi lặng lẽ, tủm tỉm cười một mình,thương cho cậu bé sớm chịu khổ cực nhầm lẫn đi vào con đường... thơ thẩn để rồi còn khổ cực hơn nữa sau này vì... những rắc rối từ đàn bà!
Năm đó,1967 biến động phật giáo miền trung đang diễn ra đỉnh điểm,nhà lao Thừa Phủ chật cứng với thành phần sinh viên,học sinh chống đối và cả giáo sư đại học,trung học. Những giáo sư bị bắt vì hoàn cảnh đó,đã được bố tôi tử tế mời, kèm theo những đãi ngộ này nọ về thăm nuôi để ra dậy dỗ thêm cho tôi.Những môn chính như sinh ngữ,toán,vật lý,hóa học đòi hỏi suy nghĩ,cân nhắc này nọ tôi phải học tối tăm mặt mũi không nói làm gì,ngay cả những môn phụ như vạn vật,sử địa chỉ cần thuộc bài hay những môn nhiệm ý như vẽ,nhạc cũng được bố tôi mời những giáo sư chuyên trách kềm kẹp!Học hành như thế,ngay tam cá nguyệt đầu tiên đang từ áp chót Hồ ngọc Cẩn tôi nhẩy lên nhất lớp Quốc Học liền! Đúng là thân.... lừa ưa nặng! không thầy đố mầy làm nên!
Chuyện tôi gặp ma liên quan đến việc học hành miệt mài và.... cây dạ lý hương xum xuê,cao ngất cách phòng học của tôi khoảng chục bước kể trên,đó là một con .... ma nữ!xấu đẹp thì tôi không dám biết,bởi không đủ can đảm ngửng đầu lên nhìn,chỉ nghe giọng nữ hò Huế lên cao vun vút, ngân dài thật dài khi xuống trầm!
Thuở còn bé nghe những người lớn tuổi nói không nên trồng dạ lý hương vì mùi hoa ngào ngạt ma quỷ hay lại trú ngụ,tôi cũng chỉ nghe cho có,không để ý lắm,nhưng khi gặp ma ở chính cây dạ lý hương nhà lao Thừa Phủ này thì tôi... tin hoàn toàn!người lớn tuổi từng trải hay ít nhất ra cũng từng được những người lớn tuổi hơn kể lại đời này qua đời khác thì chắc chắn phải là chuyện có thật!Dạ lý hương mùi thơm ngào ngạt,hoa nở thành tửng chùm,trắng,những cánh hoa thuôn thuôn,mảnh, nhỏ hơn cây đũa một chút và đặc biệt chỉ tỏa hương vào ban đêm.Tối hôm đó! đã khuya lắm,dễ thường cũng khoảng hai ba giờ sáng,mọi người đã yên ngủ,trời thật nóng,oi bức,không gian im phăng phắc đến độ như nhắm mắt,giơ tay ra có thể chạm vào khoảng không gian lặng lờ đó! tôi ngồi học một mình!mắt díp lại vì buồn ngủ,người mệt dã dượi,cuối cùng không thể chống lại cơn buồn ngủ,tôi đứng dậy bước lại giường cách bàn học dăm bước định nằm xuống chợp mắt một chút cho lại sức rồi dậy học tiếp,vừa nằm xuống đang mơ mơ,màng màng thì.... tiếng hò Huế giọng nữ vang lên,ai ở Huế đi chơi khuya sông Hương biết giọng hò này,lúc bắt đầu ở một cung vừa vừa sau đó từ từ cao lên,đến một cung bậc nào đó thì chầm chậm hạ thấp xuống vừa phải,rồi thì bắt đầu kể lể này nọ!Lúc đầu tôi chưa nghĩ là ma,chỉ nghĩ là giám thị hay nhân viên nào đó trực khuya mở radio nghe cho đỡ buồn,ỉ mình là con ông quản đốc tôi bực mình ngồi dậy, đi lại căn phòng sát gốc cây dạ lý hương đó,với chủ ý bảo người giám thị vặn nhỏ lại,khi còn cách cây dạ lý hương khoảng vài bước thì tiếng hò.... im bặt! tôi cũng chưa để ý lắm,tiếp tục đi sát tới,khi tới trước cửa căn phòng,dưới ánh trăng sáng mờ mờ tôi nhìn thấy.... cánh cửa được khóa từ phía ngoài bằng một ổ khóa tròng qua hai đầu của một sợi xích sắt! nghĩa là đêm đó,căn phòng hỏi cung không có giám thị trực nên đã được khóa phía ngoài từ chiều và thế có nghĩa là không có ai trong phòng đó cả!không có giám thị nào trực và cũng không có radio nào được mở cả!Lúc đó! tôi cũng chưa nghĩ là ma và quay đầu đi về phòng,nhưng! vừa bước đi vài bước(khoảng hơn ba mét)thì tiếng hò lại vang lên! Lúc đó tôi biết rõ là mình đang gặp ma! Nếu quay đầu ngước nhìn lên chắc chắn tôi sẽ nhìn thấy một cái gì đó tóc đen dài,áo trắng đang ngồi chễnh chệ trên cây dạ lý hương đưa mắt nhìn tôi... âu yếm! Tóc tai dựng ngược,tay nổi da gà tôi rảo bước như chạy về phòng,tiếng hò Huế vẩn ngân vang trong không gian! Tắt đèn,lên giường trùm mền kín mít,trời nóng oi bức mà người tôi run cầm cập,lạnh ngắt!
Sáng hôm sau,tỉnh dậy,bước chân ra khỏi giường việc đầu tiên tôi đi lại cây dạ lý hương,trước mắt tôi là một tủ nhân nam đang cầm một nắm nhang kính cẩn nâng ngang trán,miệng khấn vái,xá ba xá trước khi cắm nắm nhang vào bình đặt trước một cái miếu nho nhỏ bằng gỗ được đóng chặt vào giữa cây dạ lý hương.
Hỏi tù nhân nam đó thì anh cho biết,miếu này lập ra đã từ lâu lắm,để thờ mẹ con một người tù nữ đang mang thai sắp tới ngày sinh, bị giám thị thời Pháp thuộc tra tấn đến trụy thai,chết cả hai mẹ con.
Trước khi chuyện này,( tôi xin được gọi là chuyện không bình thường )xẩy ra,tôi rất... sợ chết! Hồi đó gia đình tôi đang sống êm ấm là một cậu bé, cứ tưởng tượng chết là hết cha mẹ anh em mọi người sẽ tan biến,những hạnh phúc gia đình,những sung sướng này nọ sẽ chỉ còn là .... một thời dể vui rồi một thời để quên.... vĩnh viễn! chỉ mới nghĩ thôi tôi đã chạnh lòng,vừa sợ hãi vừa chán nản cuộc đời sao quá đỗi phù du!.
Nhưng,sau chuyện không bình thường này xẩy ra,lớn lên,già đi trải qua những khổ đau này nọ của cuộc đời, tôi không còn sợ chết nữa mà thay vào đó tôi thấy mình.... buồn hiu hắt! thì ra chết không phải là hết,chết là tiến trình thay đổi để còn tiếp tục khổ đau,trầm luân.
Tội nghiệp cho cái thân tứ đại,vô thường biết đến bao giờ mới giác ngộ để được trở về nơi bắt đầu đi,vô chung vô thủy?
hoàng bạch thước
(Cabramatta 2014)
Ghi chú của tác giả:
Đây là một chuyên ma thật,hoàn toàn có thật,nếu đọc giả cảm thấy một tình tiết nào đó không thật thì điều đó có nghĩa là trình độ diễn tả của người viết chưa đạt yêu cầu. Nếu đọc xong,cảm thấy không sợ hãi hay rùng rợn gì mấy như ... chuyện ma nguyễn ngọc ngạn là vì chủ trương của người viết : văn dĩ tải đạo,cầm viết phải có lòng tự trọng và tôn trọng người đọc,không thể vì bất cứ lý do gì,nhất là vì tiền mà bẻ cong ngòi viết dùng hư cấu để làm loạn trí.Cuối cùng xin cho người viết được đặt tay phải của mình lên tim ,tay trái lên đầu mà thề rằng: Đây là chuyện ma thật hoàn toàn thật.
Trân trọng.
Tôi không có cảm tình với những chuyện ma viết bằng hư cấu! đã thế lại dựng thành CD với giọng lên bổng,xuống trầm mang tính cách hù dọa với mục đích... thương mại!làm như vậy thật ra cũng không có gì đáng chê trách,nhưng tôi cho rằng đó chỉ là chuyện.... ma giả! theo kiểu mua vui cũng được một vài trống canh,dùng hư cấu để viết chuyện thì chỉ nên viết chuyện tình là hay nhất,ví tình yêu là vật muôn mầu chưa chắc hư cấu đã đủ để nói cho trọn vẹn hết ý nghĩa của nó!còn chuyện ma thì phải hoàn toàn nói thật tuyệt đối không hư cấu! có nói có,không nói không,thấy sao nói vậy,như thế mới đúng là..... chuyện ma thật!Sau đây là một chuyện ma thật và tôi dùng chữ để thuật lại những gì mà giác quan của tôi cảm nhận được.
Đó là năm 1967!chuyện xẩy ra ở Huế,năm đó không hiểu sao mà mùa hè lại nóng thật nóng,những con chuồn chuồn hai mầu vàng úa và nâu xậm bay thành từng đàn qua hàng cây phượng hoa nở đỏ rực,chỗ tôi ở là nhà lao Thừa Phủ,ai ở Huế chắc biết nhà lao Thừa Phủ nằm không xa bên bờ sông Hương,bên trái là trường nữ Đồng Khánh và nam Quốc Học,bên phải là bệnh viện trung ương và sau lưng là viện bài lao,nhà lao rộng lắm,rất rộng dễ thường cũng đâu đó trên dưới cả chục ngàn mét vuông,bao bọc bởi hai bức tường xi măng,cốt sắt cao vượt đầu người,phía ngoài là bức tường đơn,sâu vào trong khoảng hơn mười mét là bức tường kép,bề ngang khoảng một mét,lính tráng hay giám thị có thể đi tuần,quan sát dễ dàng mọi sinh hoạt bên trong. Khoảng cách hơn mười mét giữa hai bức tường là văn phòng,nhà lính,xưởng mộc,nhà gia đình ông quản đốc,phòng thăm nuôi,hỏi cung vân vân.Bố tôi được nha cải huấn cử ra làm quản đốc nhà lao này từ hai năm về trước,lúc đó gia đình còn ở Sài Gòn và bố tôi làm việc nha cải huấn đường Đinh Tiên Hoàng,tôi mới đậu vào Hồ Ngọc Cẩn Bà Chiểu,Gia Định, nên phải ở lại nhà ông bác để tiếp tục học cho hết năm.cả gia đình gồm mẹ tôi và ba đứa em theo bố tôi ra Huế nhận nhiệm sở mới.Hồi đó,tôi là một cậu bé ham chơi hay ham học tùy theo hoàn cảnh! Nói rõ hơn là nếu có người kềm kẹp thì tôi ham học triệt để! bởi không ham học sẽ ngay tức khắc vướng vào vòng.... để ý của bố tôi liền!Sự để ý của bố tôi rất đơn giản,thiên về giải thích này nọ,hoàn toàn không bao giờ dùng vũ lực!bố tôi không bao giờ đánh con cái dù chỉ là một roi, nhưng chẳng may mà tình trạng học vấn của bất cứ đứa con nào trở nên trầm trọng,đi xuống thì tức khắc ông.... lên tiếng! bắt đầu của bài lên tiếng này bao giờ cũng là một tằng hắng.... nặng ký! tiếp sau đó với một giọng chậm rãi,rõ ràng ông giải thích sự trì trệ học vấn sẽ ảnh hưởng thế nào đến tương lai của bản thân và danh giá gia đình,cuối cùng rất tha thiết đến độ gần như là... năn nỉ! bố tôi nói:
Con ạ! phải chịu khó học hành để các em con bắt chước,sau này bố mẹ già cả con còn có bổn phận quyền huynh thế phụ để thay mặt bố dẫn dắt các em nữa chứ!mọi người trong gia đình,nhất là bố trông chờ cả vào con!con mà không ra gì thì người buồn nhất là bố đấy!
Chỉ với những lời nói ngọt ngào,nhỏ nhẹ như thế đủ làm tôi mủi lòng tự....tăng tốc!để vọt lên nhất,nhì lớp!Bây giờ một mình một cõi ở tạm nhà ông bác,không người kềm kẹp thì ham chơi là chuyện rõ ràng như ban ngày! Điểm và xếp hạng mỗi tam cá nguyệt cứ theo nhau từ từ đi xuống để rồi đến cuối năm đứng hạng nhì ... tính từ dưới lên trên!(hơn thằng bịnh tật quanh năm chót lớp!).Cầm cái học bạ.... cạn tầu ráo máng đó cuối năm mang ra trình diện bố tôi! chắc chắn thế nào cũng bị ổng đập cho lọi giò,tôi nghĩ thế,nhưng không ông chỉ nhỏ nhẹ nói:"Thôi! con tắm rửa đi,ăn uống gì đó rồi nghỉ ngơi,bố con mình nói chuyện sau."
Tắm rửa xong,có lẽ do ảnh hưởng chuyến bay dài giờ Air Vietnam Sài gòn Huế tôi ngủ thẳng một giấc.Hôm sau,vì đang là thời gian nghỉ hè bố tôi cho tài xế lấy xe jeep chở đi thăm Huế,thành nội với Hồ Tịnh Tâm êm đềm hồ sen thơm ngát! chùa Thiên Mụ cổ kính,trầm mặc.Sông Hương với cầu Tràng Tiền sáu vài mười hai nhịp dắt qua đường Trần hưng Đạo, chợ Đông Ba nhộn nhịp,có thể nói những năm tháng ở Huế là thời gian sung sướng và đẹp đẽ nhất cuộc đời thơ ấu của tôi,Huế dịu dàng với những tà áo trắng nữ sinh Đồng Khánh bay chất ngất qua cầu Trường Tiền mỗi chiều tan học,sông Hương lặng lẽ,êm đềm với những chuyến đò ngang từ bến đò Thừa Phủ đưa tôi qua Thương Bạc mỗi cuối tuần đi chơi phố và cũng tử Huế tôi bắt đầu ... làm thơ! những câu thơ mộc mạc,chân phương không mầu mè này nọ chẳng hạn như khi sau này bị bố tôi kềm kẹp học ngày học đêm ,tôi đã đau khổ .... sáng tác:
Khi khổ quá tôi muốn là cây củi
nắng khô đi xin lửa đốt về trời!
Hay những đêm thức khuya miệt mài bài vở,cây dạ lý hương xum xuê,cao ngất nằm sát bờ tường cách phòng học tôi khoảng chục bước nở hoa ngào ngạt:
Tối nay dạ lý ngạt ngào
giúp ta bài vở học vào nhiều hơn!
Thỉnh thoảng nghĩ về những sáng tác trẻ thơ đó,tôi lặng lẽ, tủm tỉm cười một mình,thương cho cậu bé sớm chịu khổ cực nhầm lẫn đi vào con đường... thơ thẩn để rồi còn khổ cực hơn nữa sau này vì... những rắc rối từ đàn bà!
Năm đó,1967 biến động phật giáo miền trung đang diễn ra đỉnh điểm,nhà lao Thừa Phủ chật cứng với thành phần sinh viên,học sinh chống đối và cả giáo sư đại học,trung học. Những giáo sư bị bắt vì hoàn cảnh đó,đã được bố tôi tử tế mời, kèm theo những đãi ngộ này nọ về thăm nuôi để ra dậy dỗ thêm cho tôi.Những môn chính như sinh ngữ,toán,vật lý,hóa học đòi hỏi suy nghĩ,cân nhắc này nọ tôi phải học tối tăm mặt mũi không nói làm gì,ngay cả những môn phụ như vạn vật,sử địa chỉ cần thuộc bài hay những môn nhiệm ý như vẽ,nhạc cũng được bố tôi mời những giáo sư chuyên trách kềm kẹp!Học hành như thế,ngay tam cá nguyệt đầu tiên đang từ áp chót Hồ ngọc Cẩn tôi nhẩy lên nhất lớp Quốc Học liền! Đúng là thân.... lừa ưa nặng! không thầy đố mầy làm nên!
Chuyện tôi gặp ma liên quan đến việc học hành miệt mài và.... cây dạ lý hương xum xuê,cao ngất cách phòng học của tôi khoảng chục bước kể trên,đó là một con .... ma nữ!xấu đẹp thì tôi không dám biết,bởi không đủ can đảm ngửng đầu lên nhìn,chỉ nghe giọng nữ hò Huế lên cao vun vút, ngân dài thật dài khi xuống trầm!
Thuở còn bé nghe những người lớn tuổi nói không nên trồng dạ lý hương vì mùi hoa ngào ngạt ma quỷ hay lại trú ngụ,tôi cũng chỉ nghe cho có,không để ý lắm,nhưng khi gặp ma ở chính cây dạ lý hương nhà lao Thừa Phủ này thì tôi... tin hoàn toàn!người lớn tuổi từng trải hay ít nhất ra cũng từng được những người lớn tuổi hơn kể lại đời này qua đời khác thì chắc chắn phải là chuyện có thật!Dạ lý hương mùi thơm ngào ngạt,hoa nở thành tửng chùm,trắng,những cánh hoa thuôn thuôn,mảnh, nhỏ hơn cây đũa một chút và đặc biệt chỉ tỏa hương vào ban đêm.Tối hôm đó! đã khuya lắm,dễ thường cũng khoảng hai ba giờ sáng,mọi người đã yên ngủ,trời thật nóng,oi bức,không gian im phăng phắc đến độ như nhắm mắt,giơ tay ra có thể chạm vào khoảng không gian lặng lờ đó! tôi ngồi học một mình!mắt díp lại vì buồn ngủ,người mệt dã dượi,cuối cùng không thể chống lại cơn buồn ngủ,tôi đứng dậy bước lại giường cách bàn học dăm bước định nằm xuống chợp mắt một chút cho lại sức rồi dậy học tiếp,vừa nằm xuống đang mơ mơ,màng màng thì.... tiếng hò Huế giọng nữ vang lên,ai ở Huế đi chơi khuya sông Hương biết giọng hò này,lúc bắt đầu ở một cung vừa vừa sau đó từ từ cao lên,đến một cung bậc nào đó thì chầm chậm hạ thấp xuống vừa phải,rồi thì bắt đầu kể lể này nọ!Lúc đầu tôi chưa nghĩ là ma,chỉ nghĩ là giám thị hay nhân viên nào đó trực khuya mở radio nghe cho đỡ buồn,ỉ mình là con ông quản đốc tôi bực mình ngồi dậy, đi lại căn phòng sát gốc cây dạ lý hương đó,với chủ ý bảo người giám thị vặn nhỏ lại,khi còn cách cây dạ lý hương khoảng vài bước thì tiếng hò.... im bặt! tôi cũng chưa để ý lắm,tiếp tục đi sát tới,khi tới trước cửa căn phòng,dưới ánh trăng sáng mờ mờ tôi nhìn thấy.... cánh cửa được khóa từ phía ngoài bằng một ổ khóa tròng qua hai đầu của một sợi xích sắt! nghĩa là đêm đó,căn phòng hỏi cung không có giám thị trực nên đã được khóa phía ngoài từ chiều và thế có nghĩa là không có ai trong phòng đó cả!không có giám thị nào trực và cũng không có radio nào được mở cả!Lúc đó! tôi cũng chưa nghĩ là ma và quay đầu đi về phòng,nhưng! vừa bước đi vài bước(khoảng hơn ba mét)thì tiếng hò lại vang lên! Lúc đó tôi biết rõ là mình đang gặp ma! Nếu quay đầu ngước nhìn lên chắc chắn tôi sẽ nhìn thấy một cái gì đó tóc đen dài,áo trắng đang ngồi chễnh chệ trên cây dạ lý hương đưa mắt nhìn tôi... âu yếm! Tóc tai dựng ngược,tay nổi da gà tôi rảo bước như chạy về phòng,tiếng hò Huế vẩn ngân vang trong không gian! Tắt đèn,lên giường trùm mền kín mít,trời nóng oi bức mà người tôi run cầm cập,lạnh ngắt!
Sáng hôm sau,tỉnh dậy,bước chân ra khỏi giường việc đầu tiên tôi đi lại cây dạ lý hương,trước mắt tôi là một tủ nhân nam đang cầm một nắm nhang kính cẩn nâng ngang trán,miệng khấn vái,xá ba xá trước khi cắm nắm nhang vào bình đặt trước một cái miếu nho nhỏ bằng gỗ được đóng chặt vào giữa cây dạ lý hương.
Hỏi tù nhân nam đó thì anh cho biết,miếu này lập ra đã từ lâu lắm,để thờ mẹ con một người tù nữ đang mang thai sắp tới ngày sinh, bị giám thị thời Pháp thuộc tra tấn đến trụy thai,chết cả hai mẹ con.
Trước khi chuyện này,( tôi xin được gọi là chuyện không bình thường )xẩy ra,tôi rất... sợ chết! Hồi đó gia đình tôi đang sống êm ấm là một cậu bé, cứ tưởng tượng chết là hết cha mẹ anh em mọi người sẽ tan biến,những hạnh phúc gia đình,những sung sướng này nọ sẽ chỉ còn là .... một thời dể vui rồi một thời để quên.... vĩnh viễn! chỉ mới nghĩ thôi tôi đã chạnh lòng,vừa sợ hãi vừa chán nản cuộc đời sao quá đỗi phù du!.
Nhưng,sau chuyện không bình thường này xẩy ra,lớn lên,già đi trải qua những khổ đau này nọ của cuộc đời, tôi không còn sợ chết nữa mà thay vào đó tôi thấy mình.... buồn hiu hắt! thì ra chết không phải là hết,chết là tiến trình thay đổi để còn tiếp tục khổ đau,trầm luân.
Tội nghiệp cho cái thân tứ đại,vô thường biết đến bao giờ mới giác ngộ để được trở về nơi bắt đầu đi,vô chung vô thủy?
hoàng bạch thước
(Cabramatta 2014)
Ghi chú của tác giả:
Đây là một chuyên ma thật,hoàn toàn có thật,nếu đọc giả cảm thấy một tình tiết nào đó không thật thì điều đó có nghĩa là trình độ diễn tả của người viết chưa đạt yêu cầu. Nếu đọc xong,cảm thấy không sợ hãi hay rùng rợn gì mấy như ... chuyện ma nguyễn ngọc ngạn là vì chủ trương của người viết : văn dĩ tải đạo,cầm viết phải có lòng tự trọng và tôn trọng người đọc,không thể vì bất cứ lý do gì,nhất là vì tiền mà bẻ cong ngòi viết dùng hư cấu để làm loạn trí.Cuối cùng xin cho người viết được đặt tay phải của mình lên tim ,tay trái lên đầu mà thề rằng: Đây là chuyện ma thật hoàn toàn thật.
Trân trọng.
hoàng bạch thước- Tổng số bài gửi : 289
Join date : 11/11/2012
Similar topics
» Nơi chuyển nệm sang nước ngoài cực rẻ,chuyển nệm đi mỹ,chuyển nệm đi úc,chuyển nệm đi canada
» Vận chuyển lông mi đi Mỹ, vận chuyển tượng đi Mỹ, vận chuyển nệm kymdan đi Mỹ, vận chuyển hàng đi Mỹ.
» Dịch vụ chuyển hàng đi mỹ giáo tận nhà, chuyển sách kinh đi mỹ giá rẻ, chuyển giày dép đi Malaysia
» Giá chuyển quần áo đi Taiwan, gia chuyển hàng đi Thái lan, giá chuyển phát nhanh đi Sigapore
» Vận chuyển áo dài đi úc,chuyển thuyền gỗ đi pháp,công ty chuyển hàng đi nước ngoài
» Vận chuyển lông mi đi Mỹ, vận chuyển tượng đi Mỹ, vận chuyển nệm kymdan đi Mỹ, vận chuyển hàng đi Mỹ.
» Dịch vụ chuyển hàng đi mỹ giáo tận nhà, chuyển sách kinh đi mỹ giá rẻ, chuyển giày dép đi Malaysia
» Giá chuyển quần áo đi Taiwan, gia chuyển hàng đi Thái lan, giá chuyển phát nhanh đi Sigapore
» Vận chuyển áo dài đi úc,chuyển thuyền gỗ đi pháp,công ty chuyển hàng đi nước ngoài
Chữ Việt Forum :: BLOGS :: hoàng bạch thước :: Văn
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết