Nỗi Lòng Hồn Lang Về Cõi Thế (11)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Nỗi Lòng Hồn Lang Về Cõi Thế (11)
Trong mơ hồn lang và hồn Nương
Thổn thức tâm sự…
Lang yêu ơi! Hãy cho thuyền quay lại
Con sông ma, lau sậy cuối ven bờ
Cây đa già sẩm bóng đứng chơ vơ
Ngàn thu chết, cuộc cờ nơi dương thế!
Cõi thâm u mảnh hồn ta ngạo nghể
Ngọn phong điên há dễ lộng hang ngoằn
Đêm tịch buồn vẫn còn đó vầng trăng
Dòng suối chảy vạn lần không dứt tận!...
Ta nghe nàng! Quay thuyền về nén hận
Cõi âm sầu, vương vấn phủ chìm sâu
Để rừng già khuất ánh chuỗi canh thâu
Ma quỷ hú, sói tru rờn rợn mãi!
Mùi nhạt khí loãng pha hồn tê tái
Khói lam chiều ngây dại mặc lờ trôi
Mảnh trăng buồn thao thức giữa cung lơi
Rồi mờ nhạt, tan rời trong khoảng lặng!
Về ma cảnh để không còn hụt hẫng
Cuộc dương trần đeo đẳng vạn bi thương
Kết tụ lại để rồi tan như sương
Bao sóng vỗ trùng dương rồi rã bọt!...
Và chàng ơi! Sẽ không còn vàng vọt
Nơi ngàn năm sáng tỏ chí hồn ta
Vọng trần gian nơi chốn những xót xa
Để được thấy chốn ta là cảnh phúc!
Ta vẽ tranh bằng nét hồn của bút
Trải thơ tình nhịp khúc của tâm tư
Trọn tiếng cười mà lòng không tư lự
Và say trăng, hơi thở của yêu đương!...
Kha! Kha! Kha! Hay quá! Hỡi hồn nương!
Nàng hãy rót chun sương cho ta nữa
Để cạn say, quay thuyền về muôn thuở
Chẳng còn chi để nhớ, để sầu đau!
Nơi mộng mơ, thuyền sẽ lấn đi sâu
Vào phôi lãng, quên câu đời thống thiết
Cõi dương trần, ma âm hai cách biệt
Bao nhớ thương, tha thiết…lịm từ đây!
Kha! Kha! Kha!...
Hồn lang cười trong mơ…
Thổn thức tâm sự…
Lang yêu ơi! Hãy cho thuyền quay lại
Con sông ma, lau sậy cuối ven bờ
Cây đa già sẩm bóng đứng chơ vơ
Ngàn thu chết, cuộc cờ nơi dương thế!
Cõi thâm u mảnh hồn ta ngạo nghể
Ngọn phong điên há dễ lộng hang ngoằn
Đêm tịch buồn vẫn còn đó vầng trăng
Dòng suối chảy vạn lần không dứt tận!...
Ta nghe nàng! Quay thuyền về nén hận
Cõi âm sầu, vương vấn phủ chìm sâu
Để rừng già khuất ánh chuỗi canh thâu
Ma quỷ hú, sói tru rờn rợn mãi!
Mùi nhạt khí loãng pha hồn tê tái
Khói lam chiều ngây dại mặc lờ trôi
Mảnh trăng buồn thao thức giữa cung lơi
Rồi mờ nhạt, tan rời trong khoảng lặng!
Về ma cảnh để không còn hụt hẫng
Cuộc dương trần đeo đẳng vạn bi thương
Kết tụ lại để rồi tan như sương
Bao sóng vỗ trùng dương rồi rã bọt!...
Và chàng ơi! Sẽ không còn vàng vọt
Nơi ngàn năm sáng tỏ chí hồn ta
Vọng trần gian nơi chốn những xót xa
Để được thấy chốn ta là cảnh phúc!
Ta vẽ tranh bằng nét hồn của bút
Trải thơ tình nhịp khúc của tâm tư
Trọn tiếng cười mà lòng không tư lự
Và say trăng, hơi thở của yêu đương!...
Kha! Kha! Kha! Hay quá! Hỡi hồn nương!
Nàng hãy rót chun sương cho ta nữa
Để cạn say, quay thuyền về muôn thuở
Chẳng còn chi để nhớ, để sầu đau!
Nơi mộng mơ, thuyền sẽ lấn đi sâu
Vào phôi lãng, quên câu đời thống thiết
Cõi dương trần, ma âm hai cách biệt
Bao nhớ thương, tha thiết…lịm từ đây!
Kha! Kha! Kha!...
Hồn lang cười trong mơ…
Nguyễn Thành Sáng- Tổng số bài gửi : 7495
Join date : 09/03/2016
Similar topics
» Nỗi Lòng Hồn Lang Về Cõi Thế (4)
» Nỗi Lòng Hồn Lang Về Cõi Thế (19)
» Nỗi Lòng Hồn Lang Về Cõi Thế (35)
» Nỗi Lòng Hồn Lang Về Cõi Thế (4)
» Nỗi Lòng Hồn Lang Về Cõi Thế (20)
» Nỗi Lòng Hồn Lang Về Cõi Thế (19)
» Nỗi Lòng Hồn Lang Về Cõi Thế (35)
» Nỗi Lòng Hồn Lang Về Cõi Thế (4)
» Nỗi Lòng Hồn Lang Về Cõi Thế (20)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết