Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1377)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1377)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1377)
Nỗi Niềm Của Vợ Trong Đêm
Đêm tỉnh giấc giữa bầu hoang u tịch
Tiếng thạch sùng rả rích điệu thê lương
Nghe xót xa cay đắng siết dáng hường
Bóng lắt lẻo quạnh tường in cô lẻ
Ôm gối chiếc lạc loài đơn ngấp nghé
Lạnh buông mành khe khẽ tóc vờn bay
Nỗi nhớ nhung da diết xát tim này
Đau thắt quặn! Có hay chăng Mình hỡi?
Vì cuộc sống thuyền đang dòng chới với
Trận cuồng phong thổi tới quật gia đình
Mình tảo tần lao lực bởi mưu sinh
Nay suy sụp bịnh tình thời cấp tính
Nguồn thử thách dù trời cao quyết định
Em rất cần ước vĩnh viễn bên anh
Dẫu khó khăn vực thẳm rớt tròng trành
Đừng nỡ bỏ vội đành âm dương cách
Hãy gắng gượng cùng em từng ngõ ngách
Đứa con đầu máu mạch của Mình đây
Mới sanh ra đã chịu lắm xước trầy
Mình mệnh hệ như vầy em chết mất
Mình có biết mỗi lần anh co giật
Là tim hồng như bật khỏi châu thân
Đừng để em vất vưởng ngưỡng cửa trần
Mang hụt hẫng tần ngần vương ray rứt
Đôi hồn mãi sắt son như nguyệt nhựt
Duyên cau trầu không dứt quyện chặt nhau
Vượt gian lao vẽ lại ánh trăng dàu
Niêm nghịch cảnh đớn đau vào dĩ vãng
Hãy Mình nhé! Chớ làm mây lãng đãng
Chẳng sương mờ bảng lảng đọng giọt tuôn
Chèo chung tay cùng lạng lách lướt luồn
Ngăn bão tố ngớt buồn trong quá khứ
Nếu có được nhiệm mầu em muốn tự
Xoá tuổi đời nguyện giữ mạng người yêu
Em sẽ vui khi thấy ửng ráng chiều
Anh và nhóc thả diều tung lộng gió.
June 9, 2019
Tam Muội
Nỗi Niềm Yêu Đương
Em có thấu nỗi lòng anh không hỡi?
Đã trọn rồi thương nhớ biết bao nhiêu
Ngập vương vấn, liêu xiêu phơi gió thổi
Thắt thẻo nhìn diệu vợi dạ thầm kêu...
Ngày quạnh quẽ, đìu hiu trùm trĩu nặng
Nghĩ ngợi nhiều, luẩn quẩn khối tâm tư
Luống bâng khuâng, thẫn thờ bên nẻo vắng
Nhẹ âm thầm kéo nắng dệt vần thơ
Thơ chan chứa không gian đầy sắc tím
Lắm sương mờ trải cuốn mịt mùng mây
Thêm bọt trắng trải dài lên sóng biển
Đón hình “Nàng” ẩn hiện, cuốn vòng tay
Nay tha thiết tràn đầy, soi ánh tỏ
Vướng phũ phàng lối ngõ kín rào che
Để trầm mặc khuya khuya gần khung cửa
Man mác buồn, vò võ hướng trời xa...!
Nào lo sợ trăng tà hay trăng khuyết
Cũng chẳng màng con nước ngược, nước xuôi
Bởi hoa xuân muôn đời treo suối biếc
Vẫn rạng ngời sắc nét đoá ngàn tươi
Tình đôi ta, đầy vơi niềm lưu luyến
Đêm từng đêm cánh quyện sát kề nhau
Truyền hơi ấm, canh thâu lầu mộng đến
Khuây khoả bầu trống vắng, tuyết sương ngâu
Dẫu biết rằng nhịp cầu đà lỡ bước
Khiến yêu đương đứng trước ngả ba đường
Để chiều chiều nghe chuông hồn vẳng vọng
Âm vang sầu lắng đọng, nhói tim thương...
23/7/2019
Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm Của Vợ Trong Đêm
Đêm tỉnh giấc giữa bầu hoang u tịch
Tiếng thạch sùng rả rích điệu thê lương
Nghe xót xa cay đắng siết dáng hường
Bóng lắt lẻo quạnh tường in cô lẻ
Ôm gối chiếc lạc loài đơn ngấp nghé
Lạnh buông mành khe khẽ tóc vờn bay
Nỗi nhớ nhung da diết xát tim này
Đau thắt quặn! Có hay chăng Mình hỡi?
Vì cuộc sống thuyền đang dòng chới với
Trận cuồng phong thổi tới quật gia đình
Mình tảo tần lao lực bởi mưu sinh
Nay suy sụp bịnh tình thời cấp tính
Nguồn thử thách dù trời cao quyết định
Em rất cần ước vĩnh viễn bên anh
Dẫu khó khăn vực thẳm rớt tròng trành
Đừng nỡ bỏ vội đành âm dương cách
Hãy gắng gượng cùng em từng ngõ ngách
Đứa con đầu máu mạch của Mình đây
Mới sanh ra đã chịu lắm xước trầy
Mình mệnh hệ như vầy em chết mất
Mình có biết mỗi lần anh co giật
Là tim hồng như bật khỏi châu thân
Đừng để em vất vưởng ngưỡng cửa trần
Mang hụt hẫng tần ngần vương ray rứt
Đôi hồn mãi sắt son như nguyệt nhựt
Duyên cau trầu không dứt quyện chặt nhau
Vượt gian lao vẽ lại ánh trăng dàu
Niêm nghịch cảnh đớn đau vào dĩ vãng
Hãy Mình nhé! Chớ làm mây lãng đãng
Chẳng sương mờ bảng lảng đọng giọt tuôn
Chèo chung tay cùng lạng lách lướt luồn
Ngăn bão tố ngớt buồn trong quá khứ
Nếu có được nhiệm mầu em muốn tự
Xoá tuổi đời nguyện giữ mạng người yêu
Em sẽ vui khi thấy ửng ráng chiều
Anh và nhóc thả diều tung lộng gió.
June 9, 2019
Tam Muội
Nỗi Niềm Yêu Đương
Em có thấu nỗi lòng anh không hỡi?
Đã trọn rồi thương nhớ biết bao nhiêu
Ngập vương vấn, liêu xiêu phơi gió thổi
Thắt thẻo nhìn diệu vợi dạ thầm kêu...
Ngày quạnh quẽ, đìu hiu trùm trĩu nặng
Nghĩ ngợi nhiều, luẩn quẩn khối tâm tư
Luống bâng khuâng, thẫn thờ bên nẻo vắng
Nhẹ âm thầm kéo nắng dệt vần thơ
Thơ chan chứa không gian đầy sắc tím
Lắm sương mờ trải cuốn mịt mùng mây
Thêm bọt trắng trải dài lên sóng biển
Đón hình “Nàng” ẩn hiện, cuốn vòng tay
Nay tha thiết tràn đầy, soi ánh tỏ
Vướng phũ phàng lối ngõ kín rào che
Để trầm mặc khuya khuya gần khung cửa
Man mác buồn, vò võ hướng trời xa...!
Nào lo sợ trăng tà hay trăng khuyết
Cũng chẳng màng con nước ngược, nước xuôi
Bởi hoa xuân muôn đời treo suối biếc
Vẫn rạng ngời sắc nét đoá ngàn tươi
Tình đôi ta, đầy vơi niềm lưu luyến
Đêm từng đêm cánh quyện sát kề nhau
Truyền hơi ấm, canh thâu lầu mộng đến
Khuây khoả bầu trống vắng, tuyết sương ngâu
Dẫu biết rằng nhịp cầu đà lỡ bước
Khiến yêu đương đứng trước ngả ba đường
Để chiều chiều nghe chuông hồn vẳng vọng
Âm vang sầu lắng đọng, nhói tim thương...
23/7/2019
Nguyễn Thành Sáng
Nguyễn Thành Sáng- Tổng số bài gửi : 7495
Join date : 09/03/2016
Similar topics
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (574)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (590)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (606)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (622)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (636)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (590)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (606)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (622)
» Thơ họa Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (636)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết